Chiều Vệ giang con sóng buồn thiu ngủ
Bóng hàng tre xỏa tóc cợt bờ yêu
Mái thuyền xuôi rẽ nước gợn bóng kiều
Cầu sông Vệ soi mình in dòng chảy
Đã lâu lắm thời gian đâu ngừng chạy!
Em đi rồi dòng Vệ mãi ngóng trông
Cánh đồng xanh ấp ủ chợt đơm bông
Vườn mít ai đong đầy ôm trái muộn
Nhớ buổi chiều hè gió nồm thổi cuộn
Em phụ cha đẩy nhẹ chiếc thuyền nan
Mắt long lanh em bỗng liếc nhìn sang
Tim rộn rã tình anh từ dạo ấy
Chắc có lẽ trong cha đâu hiểu thấu!
Hai đứa mình đã thầm ước từ đây
Bao nỗi nhớ cứ mãi chất đong đầy
Những cánh thư trao tay chiều hò hẹn
Buổi gặp em đôi mắt ngời bẽn lẽn
Má ửng hồng em nhỏen nụ cười duyên
Em lén cha chèo vội nhẹ con thuyền
Sang bờ hẹn trao thơ tình từ đó
Bên bờ bắc sang bờ nam không khó
Anh ngập ngừng nắm chặt bàn tay em
Lòng thổn thức khi sương dệt màn
đêm
Anh hôn vội đôi môi mềm thơm ngọt
Nhớ buổi ấy, chiều nay nhìn sông Vệ
Bóng con thuyền thấp thoáng tự xa xăm
Tiếng mái chèo khua nhẹ bỗng bặt tăm
Lòng thương nhớ chợt về sâu lắng lạ.
(Đoàn Ngọc Thanh)